Tôi đến Huế vào một ngày hè đầy nắng. Không bao giờ trở lại, nhưng khơi dậy nỗi nhớ.
Xứ Huế mộng mơ – Từ cái tên đến địa danh nghe có vẻ xa lạ, nhưng trong tích tắc, nó trở nên quý giá như một cơ duyên trời cho.
Khi vừa bước chân ra khỏi ga tàu, Huế dần thu vào tầm mắt, ngắm nhìn nhà ga tấp nập và lắng nghe bánh xe lửa chuyển động trên đường ray kẽo kẹt giữa tiếng ồn ào. Người giao hàng, âm thanh Trẻ em đều chăm chú, và tôi không thể không nhìn thấy bóng của những người thân yêu của tôi. Tất cả những âm thanh hỗn độn nhưng ân cần, rất nhẹ nhàng, mang một màu buồn cổ kính, như một bản giao hưởng, đọng lại trong lòng du khách phương xa.
Mọi thứ trở nên thân mật và gần gũi, có lẽ vì những người thân của tôi ở đó.
Mặt trời mùa hè
Cái nắng miền Trung gay gắt và hanh khô, tuy không khó chịu như những điểm đến khác nhưng vẫn là nét đặc trưng của vùng đất khiến ai cũng muốn trốn, nắng cháy da. Xác thịt, cháy bỏng tâm hồn “nhạy cảm” lần đầu đến Huế.
Tôi từng đi dạo trên đường phố Laodu vào một ngày nắng nóng, “chứng kiến” trời nóng đến mức muốn “phát hỏa”, nhưng kỳ lạ thay, bên trong lăng tẩm, đền đài hay Daidai nằm nghiêng ngả dưới đó là những tia nắng mặt trời đổ bóng cổ thụ, Như màu thời gian in trên cảnh vật. Làn gió thổi qua những tán cây, như một dư âm của thời xa xưa, như thể một khoảnh khắc của lịch sử đang được kể lại ở đây.
Trong màu sắc của mặt trời vàng bao phủ khắp trái đất, thời gian trong quá khứ dường như đã mở ra trước những đôi mắt rộng lớn và đầy quyết tâm.
Màn mưa trắng xóa
<3
Tôi cũng từng chứng kiến một cơn mưa bất chợt ở Huế vào một ngày hè. Trời nắng nóng nhưng cơn giông bất ngờ ập xuống đất khiến khung cảnh càng thêm hoang vắng, ít người qua lại và những con phố buồn tẻ, đổ nát. Mưa rơi xuống như một tấm rèm mỏng, làm mờ ảo cảnh vật, che đi nỗi buồn từ khóe mắt đọng lại trong lòng Quren.
Tôi ngồi trong nhà, nhìn ra đường, thẫn thờ nhìn những hạt mưa nặng hạt rơi trên phố vẫn đang bốc hơi tỏa ra mùi đất đặc quánh, mùi của nỗi buồn hiển nhiên, lặng lẽ thấm vào tâm hồn tôi. Nơi thơ mộng của Huế.
Có gì đáng buồn? Buồn hay khóc khi trời mưa?
Người của bóng râm hoặc linh hồn của bóng râm
Dịu dàng, trung thực và yên tĩnh là cảm nhận của tôi trong thời gian ở đây. Phụ nữ Huế có một vẻ đẹp rất riêng, không phải là vẻ đẹp hiện đại sắc sảo mà là nét đẹp dịu dàng nữ tính truyền thống, với khuôn mặt nhân hậu “lá tre che mặt”, pha chút trầm mặc, điềm đạm nhưng lại phảng phất chút u buồn bẩm sinh.
Những người thân của tôi đều sống ở đó, và bất chấp khoảng cách địa lý, cho dù cuộc sống bộn bề bên ngoài khiến chúng tôi xa cách nhau, thì nơi đó đã trở thành mảnh đất quý giá của cuộc đời. Huế kiêu sa trong nắng, Huế lặng mưa, là mộng mơ trong lòng người Huế.
Nhớ đến Huế, tôi trở về Hà Nội, với sông Hương – Ngũ núi – Tình nhân vĩnh cửu, không gian cung đình của giây phút lênh đênh trên thuyền rồng, nghe nhã nhạc, dưới ánh đèn. Những ngọn nến lung linh Là chiếc đèn lồng cho đêm và chiếc đèn lồng mang bao điều ước.
Điều lạ và thân thương là khoảng cách thật gần, cái ám ảnh trong lòng tôi như những người thân ấy.